Tôi từng có một gia đình hạnh phúc, nhưng khi con trai chào đời, mâu thuẫn vợ chồng bắt đầu nảy sinh. Con tôi không được khỏe mạnh như những đứa trẻ khác; từ lúc sinh ra, cháu đã có biểu hiện khác thường. Đến 2 tuổi, cháu hiền lành, không phản ứng với tiếng động và chỉ thích ăn ngủ. Sau khi được khuyên đi khám, bác sĩ xác nhận cháu bị điếc bẩm sinh. Tin này khiến tôi và chồng suy sụp. Cuộc sống đã khó khăn nay lại thêm gánh nặng. Tôi thường phải vay tiền từ mẹ để chữa bệnh cho cháu, nhưng khi mẹ thấy chúng tôi không trả được, bà khuyên tôi nên chia tay chồng để tránh khổ sở.
Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc bỏ chồng con, nhưng sau khi mẹ gợi ý, suy nghĩ của tôi đã thay đổi. Tôi thường cãi vã với chồng và có ý định chia tay nếu anh làm tôi không hài lòng. Một ngày, khi chồng đi làm, tôi đã đưa con về nhà nội và bỏ đi theo một người mới quen trên Facebook. Chồng tôi không níu kéo, dẫn đến việc ly hôn. Dù mọi người khuyên can, tôi vẫn muốn thoát khỏi cuộc sống nghèo khó. Sau khi chia tay, tôi về nhà ngoại, mong muốn bắt đầu lại với một người đàn ông khác. Tuy nhiên, những người đến với tôi đều rời bỏ khi biết tôi đã ly hôn. Tôi rất hối hận và không biết làm sao để tha thứ cho bản thân. Cuối cùng, sau nhiều năm tìm kiếm, tôi đã gặp được nửa kia của mình.
Anh ấy hơn tôi 2 tuổi, là trưởng phòng tài chính của công ty nước ngoài và yêu tôi tha thiết, thường mua cho tôi nhiều đồ đắt tiền. Mẹ tôi rất tự hào và luôn khuyên tôi tránh xa gia đình bần hàn trước đây. Tôi rất biết ơn mẹ vì đã thay đổi cuộc đời mình. Tuy nhiên, vào ngày cưới, chồng cũ của tôi cùng con đến dự, khiến tôi cảm thấy hoang mang. Dù cố gắng tỏ ra không quen biết, nhưng trang phục rách rưới của hai bố con đã thu hút sự chú ý. Khi vợ chồng tôi đang trao nhẫn, bố chồng đứng lên yêu cầu dừng đám cưới, khẳng định rằng gia đình ông đã lầm tưởng tôi còn trinh trắng. Ông chỉ trích tôi vì đã bỏ con để tìm kiếm cuộc sống sung sướng, khiến tôi cảm thấy như bị dội gáo nước lạnh.
Chồng tôi sững sờ nhìn tôi, không còn gì để bào chữa cho lỗi lầm của mình. Tôi chạy trốn khỏi ánh mắt mọi người trong lễ cưới, chỉ có mẹ theo sau lo lắng. Tôi trút giận lên mẹ, cảm thấy cuộc đời mình khổ sở vì bà. Mẹ cố khuyên tôi bình tĩnh, rằng sẽ có người khác đến với tôi. Nhưng giờ đây, tôi chỉ biết hối hận và không biết làm cách nào để tha thứ cho bản thân. Xin mọi người cho tôi lời khuyên lúc này.
Bình luận